Nguồn: VnExpress
Vâng lời là ngoan ?
Tháng 5 bắt đầu mùa cao điểm của tuyển sinh: với các bậc cha mẹ có con vào lớp 1 hay chuyển cấp, đây là quãng thời gian căng thẳng để lựa chọn nơi sẽ dưỡng dục đứa trẻ trong những năm tiếp theo.
Trong cuộc lựa chọn căng thẳng đó, có một thực tế mới tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh hiện nay, là nhiều bậc phụ huynh cho con cái "tỵ nạn giáo dục tại chỗ". Họ gửi con học ở trường quốc tế, hoặc trường tư có yếu tố quốc tế. Mới thập kỷ trước, trường công trong quan niệm phổ biến nhưng vẫn là biểu tượng cho các chuẩn mực giáo dục. Nhưng giờ nhiều người chấp nhận đứa trẻ có thể đuối hơn về kiến thức sách vở, nhưng ít nhiều được hít thở không khí tự do trong học tập.
Cách đây ít lâu, tôi có dự một cuộc tọa đàm về khởi nghiệp dành cho các bạn trẻ. Có lúc, diễn giả phải động viên đến mấy lần để được nghe những câu hỏi, những phản biện, những "ý kiến khác" từ khán giả. Rốt cuộc, rất hiếm cánh tay giơ lên.
Những người có mặt hôm ấy rất bình thản trước việc diễn giả phải độc thoại. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Sẽ là xa xỉ nếu cuộc tọa đàm đó xuất hiện những lời phản biện.
Có người bạn kêu ca về việc cậu con phải viết lại bài văn cô cho về nhà. Đề bài yêu cầu tả chiếc cặp mới của em. Cậu bé đã viết năm nay cậu không có cặp mới. Mẹ cậu bảo rằng chiếc cặp cũ vẫn rất tốt. Vậy nên, cậu tả chiếc cặp cũ. Cậu cũng kể thêm, mẹ cậu bảo, số tiền để mua cặp mới được dùng làm quà cho các bạn học sinh nghèo vùng cao. Và cậu rất vui vì điều đó. Bài văn bị đánh giá là lan man. Cô giáo yêu cầu làm lại, với những gạch đầu dòng gợi ý rất rõ ràng phải tả chiếc cặp màu gì, kích thước ra sao, có mấy ngăn, có quai đeo hay không...
Hầu như bất cứ ai trong chúng ta đều bắt gặp những câu chuyện như thế. Làm văn, khác thầy cô hướng dẫn, sẽ bị lạc đề. Làm toán, cũng chẳng khá hơn. Lũ trẻ, sẽ rất mau rút ra bài học kinh nghiệm rằng phải làm theo đúng khuôn mẫu định sẵn mới được điểm cao.
--------------------------------------------------------
Khắp nẻo giăng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?